Miền cao đổi mới
Ngô Minh Thảo
... Chiếc bẹ chuối ngoài vườn
Ngủ miên man... chờ mục
Nay bản Mường được học
Dùng bẹ chuối đan làn,
Bẹ chuối đan ghế... bàn
Đẹp như trong tranh vẽ!
Lớp lớp thầy, cô trẻ
Xa quê hương, lên rừng
Vượt dốc cao mấy tầng
Dạy bản mình được học:
Bẹ chuối mượt như tóc
Sợi... sợi xoắn như thừng
Đã qua mấy mùa xuân,
Cả bản mình đổi mới:
Nhà nhà mừng lúa, gạo
Cơm dẻo thay sắn, ngô.
Rừng chặt, đốt cháy khô
Nay hồi sinh... xanh lại!
Mế già dạy con gái,
Chị lớn dạy em thơ
Từ bửng sáng tinh mơ
Tiếng cười luôn rộn rã
Làng nghề như phép lạ:
Luôn cuốn hút đôi tay
Cứ thoăn thắt đan hoài
Mặc lũ nguồn, nắng lửa
Từng phút giây nhàn rỗi
Nâng niu, quý như vàng
Trong giấc ngủ mơ màng
Tay nhịp nhàng, uốn dẻo...
Những dấu chân để lại
Nguyễn Anh Đào
Những dấu chân thầm lặng
Vượt núi lại băng rừng
Con nai kêu vách núi
Con hoẵng hú rừng sâu
Những bước chân thầm lặng
Vượt lũ lại băng rừng
Con chim kêu trong núi
Cánh hoa rừng đỏ thêm
Những dấu chân thầm lặng
Qua suối lại lội đèo
Cây xanh trùm tán lá
Hoa rừng tỏa hương thơm
Những bước chân thầm lặng
Băng qua bao cánh rừng
Những dấu chân để lại
Trên những thảm cỏ xanh
Những dấu chân để lại
Bao cánh rừng quê hương
ơi! Anh người chiến sỹ
Kiểm lâm bao mến thương
Chuyện gỗ sưa
Lê Xuân Tường
Gỗ sưa bị đốn lại kêu la
ở giữa Thủ đô thật xót xa
Bóng mát cây xanh người chặt phá
Môi trường quang cảnh nỗi oan gia
Ở nơi văn hiến, nơi văn vật
Tại giữa phố phường để xảy ra
Việc làm quá đáng vô văn hóa
Pháp luật ra tay quyết không tha
Lấy dân làm gốc mà quản lý
Cùng với kiểm lâm sát, tuần tra
Để giữ nghiêm minh lâm luật pháp
Bình yên quang cảnh Thủ đô ta
Tiếc rừng
Hoàng Ngọc Tài
Bản Đông ngồi trách bản Đoài
Phá rừng nỡ để tơi bời ngổn ngang!
Còn đâu rừng bạc, rừng vàng,
Đâu cành chim đậu, đâu hang thú về.
Đâu dòng nước mát sơn khê
Gió đưa suối hát đêm hè như ru?
Còn đâu lim, lát, pơ mu
Còn đâu sến, táu... quý như của trời
Rừng cấm, rừng quý, hỡi ơi!
Người chặt, kẻ đốt, tan rồi còn đâu?
Tiếng cưa xoèn xoẹt mà đau,
Tiếng rìu chát chúa gieo màu xám đen
Hết ngày rồi lại thấu đêm
Thấy rừng chảy máu, ruột mềm như dưa
Cấm ai, ai cấm bây giờ?
Người dân nào chẳng ngẩn ngơ tiếc rừng!
Suối buồn, suối cũng khô cong,
Người buồn, người cũng đau lòng không vui
Rừng là tài sản đất trời,
Trao cho người hưởng suốt đời lợi chung.
Cây rừng quý giá vô chừng,
Người ơi! quay lại, chăm rừng xanh lên!
Tiếng rừng mãi thức bên anh
Nguyễn Xuân Thủy
Xin chia xẻ sự hy sinh với kiểm lâm viên Lê Văn Phượng, Hạt Kiểm lâm Đại Từ, Thái Nguyên và những người đã hiến dâng thân mình vì sự nghiệp bảo vệ rừng
Máu lại đổ, nước mắt lại rơi
Và những mái đầu nặng vành khăn trắng
Lại thêm một con người ra đi trong thầm lặng
“Anh bảo vệ rừng, ai bảo vệ anh?"
Công việc giữ rừng quá đỗi gian truân
Sự việc xảy ra buộc phải có người làm chứng
Luật là vậy, nhưng giữa vùng hoang vắng
Tìm đâu ra một lão Thạch Sanh
Tìm đâu ra một tiếng nói chân thành
Dám nhìn nhận và đứng về lẽ phải
Chuyện ở đời thường mang nhiều ngang trái
“Được vạ rồi, má chửa hết sưng.”
Di ảnh anh bên chút khói hương
Người vợ lặng đi, đứa trẻ nhìn ngơ ngác
Nó sao hiểu được nỗi niềm đau sót
Và tương lai ai dắt nó vào đời.
Không chỉ cướp đi sự sống một con người
Chúng đã cướp luôn nụ cười thơ trẻ
Xé nát những cánh rừng bằng trăm phương nghìn kế
Bằng cả sự lưu manh, sự đốn mạt đến khôn cùng.
Xin gửi đến anh một nén hương lòng
Một chút nhớ thương, chút tình đồng đội
Những người sống thề sẽ không chùn gối
Quyết bảo vệ rừng dù chấp nhận hy sinh.
Hãy tin rằng luật pháp sẽ nghiêm minh
Không thể để chúng lộng hành ngang dọc
Không thể để rừng xanh thành đồi trọc
Bằng sự chung tay, trách nhiệm mỗi con người.
Anh đi rồi, còn đó có chúng tôi
Sẽ vững bước vượt ngàn gian khó
Giữ màu xanh như giữ từng hơi thở
Cho tiếng rừng chiều mãi thức bên anh.